Liên hệ dulichonline.vn
Tour du lịch nước ngoai: Ms Mai
 0974 744 114 0974 744 114
Tour du lịch trong nước: Ms Ha
 0988 678 064 0988 678 064
Đặt phòng khách sạn: Ms Lam
 0912 677 766 0912 677 766

Tây Nguyên ký sự - 2012 (Phần 3) - Ban Mê lộng gió

Viết là một cách cất giữ thời gian và kí ức. Nhiều người đọc có thể nhìn nhận theo khía cạnh là người viết đang khoe khoang, nhiều người thì cảm kích vì người viết diễn tả những cảm xúc mà người ta cũng đã từng hoặc gần như thế nhưng không có khả năng truyền tải bằng ngôn từ. Tôi thì tôi nghĩ cách nhìn nhận nào cũng có mặt đúng. Trở lại chuyến đi, phần này tôi dành để viết về Buôn Ma Thuột, nơi chúng tôi ở 3 ngày 2 đêm. Một thiếu sót rất lớn của bản thân tôi trước chuyến đi là không tìm hiểu về các điểm đến. Search google và dựa vào kinh nghiệm làm việc, tôi list những chỗ hay ho mà thiên hạ hay đi với sự cộng tác của cô nàng cao hơn tôi 10cm gần như không hề vắng mặt trong các chuyến đi của tôi 3 năm trở lại đây.

Một thiếu sót rất lớn của bản thân tôi trước chuyến đi là không tìm hiểu về các điểm đến. Search google và dựa vào kinh nghiệm làm việc, tôi list những chỗ hay ho mà thiên hạ hay đi với sự cộng tác của cô nàng cao hơn tôi 10cm gần như không hề vắng mặt trong các chuyến đi của tôi 3 năm trở lại đây. Cũng khó trách, trước chuyến đi cần phải làm bao nhiêu công việc để đảm bảo mọi thứ vẫn chạy tốt khi mình rong ruổi trên đường. Vả lại, thời buổi công nghệ thông tin, IP của lão bạn, C3 nhà mình lướt web cũng không đến nỗi ốc sên chạy, thôi thì đến đâu mình search tìm hiểu đến đấy. Sau chừng gần 4 tiếng ngồi trên quả xe 16 chỗ nhồi chừng hơn 20 mạng, cửa sổ cũng mở hết cỡ chúng tôi cũng đến được Buôn Ma Thuột. Lại nói về xe cộ đường xá, đoạn đường từ Pleiku đến BMT thực ra là quãng đường đẹp nhất so với các chặng từ Kontum về Pleiku và từ Lak đến Đà Lạt. Không có xe chuyên chạy tuyến du lịch như ở Nha Trang, Đà Lạt hay khu vực phía trong hóa ra cũng không phải là điều quá tệ. Hầu như việc di chuyển từ tỉnh này sang tỉnh khác trong chuyến đi này của chúng tôi đều là xe khách địa phương. Muốn đi phải mò ra bến xe liên tỉnh chứ không như các tuyến xe du lịch phía Nam, có xe trung chuyển đến rước bạn từ khách sạn nơi đi rồi hộ tống bạn về tận khách sạn nơi đến. Có điều đáng tiếc là lẽ ra chúng tôi nên nhân cơ hội bắt chuyện với dân địa phương để biết được những thứ hay ho hơn ngoài những thông điệp mà truyền thông mang lại.

Bến xe TP BMT cũng nhỏ nhỏ xinh xinh và cũng đầy rẫy taxi + vô số lời mời chào từ xe ôm. Nhìn bộ dạng của 2 đứa chắc dán chữ khách du lịch nên họ thi nhau mời chào. Nhân thể đang ở bến xe, tôi chạy vào hỏi han các chuyến xe từ BMT đi Đà Lạt cho mấy ngày sau đó. Các hãng xe cũng thật phong phú, nhìn thấy quầy của Mai Linh, tôi mừng húm vì rõ ràng nhìn thấy tuyến BMT - Đà Lạt, chạy lại hỏi thì các bạn ấy phán xanh rờn là bỏ rồi, tuyến đó ko chạy nữa. Sự lựa chọn còn lại là xe Tuấn Anh (có các chuyến 07h, 08h, 09h…). Đã xong việc check xe cộ, chúng tôi bắt taxi về khách sạn (Theo tôi, taxi luôn là sự lựa chọn khôn ngoan nếu đi 2 - 3 người) Ấn tượng đầu tiên về BMT là nhiều cây xanh hơn hẳn so với Pleiku hay Kontum. Chúng tôi nhận phòng khách sạn và chờ anh bạn chạy xe máy vào. Kế hoạch có chút thay đổi so với dự địn ban đầu nên chúng tôi quyết định dưỡng sức ở khách sạn rồi đi bộ loanh quanh thành phố và vẽ kế hoạch cho ngày mai khi đồng bọn từ Hà Nội bay vào chiều hôm sau nhập hội. Sau một hồi search gúc gồ: Ăn: Bún Đỏ, Bún riêu - Địa điểm: Đi rồi sẽ đến. Uống - Café Rainy, Quán Văn đường Đinh Tiên Hoàng. Sau một hồi đi bộ, tạt vào mấy quán kiếm đồ bỏ bụng thì các hàng quán trên dọc con phố Nguyễn Công Chứ và Đinh Tiên Hoàng đều hết hàng. Chúng tôi đi bộ dọc con đường Lê Duẩn, phải nói là con phố này rất nhiều cây lớn, kiểu kiểu giống như phố Phan Đình Phùng hay Hoàng Diệu ngoài Hà Nội. Một hồi, như chết đuối vớ được phao, bụng dạ kêu gào thảm thiết thì đứa nào đứa đấy mắt long lành cùng nhìn về một hướng: Ngã ba Lê Duẩn, Quán Bún Đỏ vỉa hè tên Vân hay đại loại gì đấy. Chúng tôi gọi nếm thử bón Bún Đỏ, nói thật là không phải vì đói mà tôi thấy món này ngon mà công nhận nó vừa ngon lại rẻ bất ngờ: 1 tô ú ụ cộng với đĩa rau sống khuyến mại: 15k/tô. Đây cũng là bãi đáp ăn tối mà ngày hôm sau tôi và đồng bọn trở lại, đồng chí mới nhập hội xơi 2 tô: 1 đỏ + 1 riêu trong khi 3 đứa chúng tôi thử món bún riêu. Quay về với buổi tối ngày đầu tiên ở Buôn Ma Thuột, sau khi đáp ứng yêu cầu mãnh liệt của cái dạ dày, chúng tôi tiếp tục cuốc bộ lên Ngã sáu, đối diện phía ngã sáu, trong khu UBND hay TTVH gì đó có cây Ko Nia. Tổng đài 1080 Dak Lak xác nhận chỗ đó có cây ko nia, một người dân địa phương xác nhận đấy là cây ko nia. Tôi thì vẫn ngờ vực, vì quả thật không hiểu do trời tối hay mắt tôi có vấn đề mà nhìn ko thấy giống hình ảnh anh bạn Gúc Gồ cho ra kết quả. Chưa kịp sang đường thì trời đổ mưa, mà mưa to mới bực, trú 1 lúc trời không ngớt, chúng tôi đành liều mình giữa mưa gió bắt taxi đến Quán Văn – Quán Café được cộng đồng mạng nhắc đến khá nhiều. Quán Văn nằm dưới chân con dốc nhỏ trên một con ngõ hẹp nằm trên đường Đinh Tiên Hoàng. Trời thì mưa to, chúng tôi lao từ taxi tới thẳng 1 mái hiên bên đường trước khi quyết định liều mình băng qua mưa gió qua đường, lao xuống con dốc và dừng lại ở Quán Văn. Theo thông tin tìm hiểu trước, Buôn Ma Thuột có vô vàn quán café, quán nào quán đấy đều được thiết kế đẹp mắt, Quán café ở BMT nhiều đến mức một năm 365 ngày, mỗi ngày bạn vào một quán cũng không hết. Đấy là thiên hạ đồn nhau thế, còn tôi, tôi làm gì có thời gian mà đi xác nhận việc đó. Quán Văn được biết đến trước đây là nơi gặp gỡ của nhiều nghệ sỹ, bởi chủ quán vốn là một họa sỹ. Quán được thiết kế theo phong cách nhà vườn, leo lên cầu thang gỗ nhỏ, bạn có thể ngồi nhâm nhi café và ngắm nhìn những giỏ hoa các loại treo đầy lan can, phía dưới là những bức tượng điêu khắc có hình thù gì đó mà buổi tối tôi không nhìn rõ được đặt trong tiểu cảnh phía dưới. Hoặc bạn có thể ngắm nhìn những bức tranh do chủ quán sáng tác treo trên các bức tường làm bằng gỗ có màu xám xám hay đen đen của tường. Trong bản nhạc nhẹ nhàng, chúng tôi, 3 đứa, 3 điện thoai, online Facebook và chém gió theo các cách khác nhau. Quả đúng là đất café, hương vị thì khỏi phải bàn, giá cả cũng khỏi phải bàn. 9k/cốc café. Mọi sự so sánh đều là khập khiếng nhưng mà thú thật nếu so vơi café Nola ở Mã Mây ngoài Hà Nội cũng phong cách như này nhưng giá thì cũng chat gấp 3 lần chỗ này.  Mấy ngày sau đó tôi đâm lại quen việc chi trả dễ thương cho túi tiền như vậy mà vào đến Đà Lạt thì thật là…
Học cho mình thói quen đối nhân xử thế phù hợp với văn hóa địa phương, 22h00 chúng tôi tự động gọi thanh toán rồi quay về khách sạn. Ngày đầu tiên ở Buôn Ma Thuột, dễ chịu, có phải ta đã phải lòng em, Ban Mê?  Khách sạn Eden là khách sạn 2 sao khá nhiều phòng nằm trên con phố cũng khá trung tâm. Khách sạn này có 1 tầng trên mặt đường, còn lại là tầng âm nằm thấp hơn so với mặt đât, khách sạn có thang máy và quang cảnh nhìn từ phòng khá đẹp. Eden là khách sạn tương đối mới, giá cả cũng phải chăng,  đặc biệt giá phòng có thể mặc cả theo khả năng của bạn nên cũng khá đông khách, đặc biệt là khách tây ba lô. Chúng tôi gặp 2 nhóm khách nước ngoài đi tuyến Tây Nguyên bằng dàn xe Minks mà sau đó đều đụng độ ở các điểm du lịch khác và sau đó là ở Lak Resort.
Thông tin về Eden:
228 Nguyễn Công Trứ, Buon Ma Thuot  Dak Lak province ĐT: (0500) 384 0055
Giá phòng: phòng 3 người, 2 giường 1m4: 300k/đêm
Phòng 1 giường: 250 - 280k/phòng/đêm


Ngoài Eden ra, các bạn nếu đủ ngân sách có thể ở khách sạn Ánh Dương, Biệt Điện hoặc Đam San: Giá cả cũng dễ thở: 350 - 450k/phòng 2 người, đã bao gồm ăn sáng. Dự định ban đầu của chúng tôi cũng là Biệt Điện vì vị trí đẹp hơn và giá phòng tính ra cả ăn sáng cũng không cao hơn là mấy.
Ở Buôn Mê Thuột, bạn có thể dễ dàng thuê xe máy để đi thăm quan. Giá thuê xe máy : xe số 150k/ngày chưa đổ xăng. Khi nghe anh bạn và giang hồ kháo nhau thuê xe máy ở cung Tây Nguyên không hề đơn giản thì tôi nghiệm lại chỉ đúng duy nhất ở Kontum. Sáng sớm hôm sau, chúng tôi khởi hành đi thăm Cụm 4 thác nước được chỉ giáo qua anh em trên mạng. Theo như tưởng tượng ban đầu của tôi, cụm 4 thác này là thuộc Buôn Ma Thuột, Dak Lak nhưng hóa ra là thuộc địa phận của tỉnh Đak Nông. Dak Nông là một tỉnh nhiều thác bậc nhất ở khu vực Tây Nguyên nói riêng và VN nói chung. Đường đi tới mấy thác này khá đơn giản, bạn chạy thẳng đường Lê Duẩn, qua bến xe phía Nam đến Ngã Ba Nguyễn Thị Định thì quẹo trái rồi đi thẳng qua 1 cây cầu đến thẳng Ea T’Ling rồi lại quẹo trái ở Đèn xanh đèn đỏ thứ 2. (từ Lê Duẩn tới lối rẽ vào thác chỉ có 2 cột đèn xanh đèn đỏ thôi ạ). Thực ra có 2 đường để tới cụm thác này. Một là bạn chạy xe theo hướng dấn phía trên cũng là lối chúng tôi đi. Hoặc là bạn có thể rẽ ngay ở biển chỉ dẫn tới Thác Gia Long khi đi qua cầu. Từ Gia Long chạy ngược lại lên Dray Sap, Dray Nu và Trinh Nữ. Một lần nữa, đúng như Anh em đã đi trước truyền lại, những thác này giờ hầu như rất ít nước và mất đi nét hùng vĩ của đất trời Tây Nguyên với sự can thiệp bởi bàn tay con người. Thác Trinh Nữ chúng tôi bỏ qua trên đường đi, dự định sẽ quay lại trên đường về nhưng sau đó chúng tôi quyết định bỏ qua sau khi chiêm ngưỡng thác Dray Sap, Dray Nu và Gia Long. Lại nói về xxx (Cảnh sát giao thông), trong khi 2 đứa con gái chúng tôi đi thong thả và không bị chú nào giơ gậy rồi đứng chào trang nghiêm như anh bạn đến từ miền đông nước Anh. Chạy gần được nửa đường mà không thấy âm thanh phành phạch quen thuộc phía sau, chúng tôi lập tức alo và nhận được tin xấu từ anh bạn “lét lèn lẹt”: xxx đang giữ xe ở lối vào và không cho đi do xe không có giấy tờ (anh bạn này buổi sáng để cả ví lẫn giấy tờ tại khách sạn). Mặc dù chàng ta đã giờ mọi thủ đoạn, trình bày hoàn cảnh cộng với thông lệ: Gửi các anh tiền uống nước nhưng vẫn không qua. (Tổng tiền mặt chàng chìa ra khoảng hơn 100k trong đó bao gồm các loại tiền mệnh giá 10k, 20k, 2k, 1k) Đường cùng, chúng tôi tính 2 đứa chờ, 1 đứa quay lại khách sạn lấy giấy tờ.
-    Xxx: lắc lắc, chúng tôi làm sao mà chờ được ở đây
-    Tôi: Lon ton cầm ví (nó thực ra là cái túi khuyến mại to bằng 2 bàn tay được trang bị một cái khóa kéo ra kéo vào nhét cơ man nào là hóa đơn, tiền lẻ…) ra trình bày hoàn cảnh. Nào là chúng cháu từ xa đến, không phải người ở đây, bla blab la
-    Xxx: Mặt lạnh như băng, không bói nổi 1 nụ cười nhếch mép
-    Tôi: Hành động - Vạch ví ra, đếm đếm được 7 tờ 20k, chú, cháu còn có từng này tiền. Hành động đi kèm: mở rộng ví hết cỡ, bên trong là vài tờ 1k, vài tờ 2k, vài tờ 10k.
-    Xxx: tay lăm lăm viết biên lai phạt
-    Tôi: Thôi chú, chú thông cảm giúp cháu, không cần viết biên lai đâu, chú cháu mình giải quyết tình cảnh. Hành động. dúi tiền vào tay chú
-    Xxx: thông cảm rồi lần sau lại thế à. Hành động. Dúi tiền xuống dưới tập biên lai, phẩy tay. Thôi, đi đi


(Nói thật chứ, bình thường cháu mà đủ giấy tờ, bằng lái á, giờ cháu đếch làm mấy hành động nói chung là đáng xấu hổ ấy nữa. Cháu hứa là cháu sẽ ra thẳng kho bạc nộp phạt, tiền ấy nói thật cháu chả biết vào túi ai nhưng mà cháu hy vọng có thể cái tiền ấy sau này được sử dụng vào các công trình công cộng mà một công dân sống và làm việc theo pháp luật hoàn toàn được sử dụng)
Bỏ qua câu chuyện với xxx, chúng tôi thăm thác Dray Sap đầu tiên, bạn sẽ phải mua vé vào cổng: 30k/người cho 2 thác: Gia Long và Dray Sap. Khu này thời điểm chúng tôi đi khá vắng người, ngoại 2 nhóm khách nước ngoài mà tôi nhắc đến ở trên còn có vài đôi bạn trẻ tới thăm thú. Nói thật, tôi cũng không thích bon chen vào mùa đông khách, tầm này cứ như là cả khu du lịch là của mấy đứa chúng tôi ấy chứ. Lối xuống thác cách chừng 500m, song vì lối đó đường đang sạt lở gì đó theo lời 1 chàng thanh niên lon ton đến báo (sau chúng tôi mới biết là vẫn đi được)  Cuốc bộ xuống dưới, trời mà ko mưa từ đêm trước khiến đường trơn thì việc đi đường dưới này cũng không đến nỗi tệ. Nhìn chung, mấy khu này khá hoang sơ nhưng mà cũng ngập ngụa rác. Từ ngày học du lịch đâm ra ý thức cộng đồng của tôi được nâng cao rõ rệt, nhìn thấy rác xả bừa bãi hoặc ai xả rác bừa bãi là khó chịu và bản thân thì tuyệt đối để rác đúng vị trí thùng rác. Do việc xây dựng thủy điện phía thượng nguồn, người ta chặn dòng thành thử lượng nước ở những thác này không còn nhiều. So với Dray Sap thì Dray Nu độ cao của thác cao hơn, lượng nước nhiều hơn do đó nhìn tổng quan đẹp hơn so với Dray Nu (mất thêm vé 30k/người nữa nhé nếu muốn vào thăm quan) và lẽ dĩ nhiên là hơn đứt Gia Long. Gia Long ngoài Hồ Tắm Tiên, nước trong vắt ra thì thác chỉ còn là khe nước nhỏ chảy từ độ cao chừng 3 - 4 m xuống phía dưới. Đi để cho biết, chứ khi vào Đà Lạt chúng tôi có tới Thác Voi, một trong những thác ít có sự khai thác của con người nên vẫn giữ được sự hùng vĩ và hoang sơ. Anh quản lý khu du lịch nói, trước đây khu này là của Nhà nước sau này tỉnh giao quyền khai thác cho công ty du lịch Dak Lak, mùa đông khách là từ tháng 6 - 8. Phía cổng chào của thác có khu nhà hàng có thể phục vụ hàng trăm khách cùng lúc nhưng tại thời điểm tôi đi, lèo tèo ngoài mấy đứa tôi không còn mống khách nào. Phía trước nhà hàng có những cây bằng lăng ồi gốc to tới 2 - 3 người ôm, trò chuyện với anh, chúng tôi mới biết, trước đây cũng có 1 cây lớn đến mức 20 người ôm, sau này người dân địa phương tôi đồ rằng có sự giúp sức của lâm tặc đã xoá sổ cây này. Anh cũng nói, Tây Nguyên là khu vực có diện tích rừng lớn nhất cả nước và cũng là khu vực diện tích rừng mất đi nhanh nhất bởi nạn lâm tặc và khai thác gỗ, phá rừng thiếu hiểu biết của người dân địa phương.
Chia tay anh quản lý dễ mến, chúng tôi quay lại thành phố Buôn Ma Thuột đón đồng bọn chân ướt chân ráo tới khách sạn. Trời đổ mưa như trút nước, tôi ngồi sau xe cô bạn nên không bị mưa quất thẳng vào mặt, đúng là Tây Nguyên những ngày tháng 9 - Mưa gió là việc của trời. Cũng may, gần về thành phố mưa tạnh, tưởng trời thương nên tạnh mưa để kế hoạch đi Buôn Ako D’hong và Làng Cà phê Trung Nguyên được xuôi chèo mát mái thì 1 tiếng sau, trời lại mưa xối xả.